Lũ học sinh rỉ tai nhau tác dụng của những gói bột màu nâu thơm nức,
đứa nào cũng thủ sẵn trong hòm cá nhân ít nhất một hộp cà phê. Chúng tôi
tin tưởng nó đến mức những khi mắt đã díp lại vì quá mệt mỏi sau một
ngày học tập căng thẳng, lần lượt từng đứa lục đục đứng dậy đi tìm chiếc
cốc “chuyên dụng” của mình. Tách nào tách nấy sóng sánh màu nâu.
Làm bạn với cốc cà phê quen thuộc trong những bữa ngồi học đêm khuya mờ
mắt, quen thuộc trong những buổi bình minh cần nhiều tỉnh táo để bắt
đầu một ngày học mới, vị đắng của nó từ lâu đã không còn khiến chúng tôi
nhăn mặt. Song, thi thoảng, khi nâng niu trên tay tách nâu nóng, tôi
vẫn toát mồ hôi hột bùi ngùi nhớ lại quãng thời gian gồng mình học tập
với hi vọng cuộc đời sẽ khác…
Vào đại học, tôi quen và yêu một anh chàng cùng khóa. Chàng bằng tuổi
tôi, nhưng sự trưởng thành và lãng mạn có thừa của một chàng trai Hà
Thành đã khiến tôi phải ngỡ ngàng. Và tôi “say” chàng, ngẩn ngơ “say”
hệt những buổi sáng bình yên và trong lành chàng qua nhà đón tôi tới
trường. Tôi ngồi sau lưng chàng, vu vơ hát vài câu trong một bài ca nào
đó, nhâm nhi cốc cà phê giấy chàng mua ở một hàng quán mở sớm hơn bình
thường. Những câu chuyện tưởng như không dứt, những tiếng cười quyện
trong vị cà phê buổi sớm đượm giọt sương mai len lỏi vào cả giấc mơ mỗi
đêm. Tôi đã nghĩ hạnh phúc ấy là mãi mãi. Tôi đã đặt quá nhiều tin tưởng
vào gam màu nâu ấy để rồi gần như ngây dại khi chủ nhân của nó rời bỏ
tôi để đến với một cô gái khác. Sự phản bội trắng trợn, sự bội bạc được
báo trước nhưng tôi đã luôn cố gắng lờ đi. Chuỗi lạnh nhạt kéo dài,
những cốc cà phê mang đến chỉ vì thói quen, sự hèn nhát của một chàng
trai đã không đủ dũng cảm nói lời kết thúc nhưng thừa gan để bắt cá hai
tay… Sau ngày ấy, tôi ngạc nhiên là mình chẳng nhung nhớ nhiều. Phải
chăng vì tôi đã yêu quá lí trí, trái tim tôi không hề yêu tha thiết như
tôi vẫn nghĩ? Chỉ biết, tôi đã nhớ vô cùng những chiếc cốc giấy với
nhiều hình thù ngộ nghĩnh ấy. Chỉ biết, cà phê vẫn luôn ám ảnh tôi mỗi
buổi sáng bước ra khỏi cửa. Vị đắng đôi khi nghẹn lại, vẹn nguyên trong
lồng ngực.
Rồi nhiều ngày trôi qua, tôi chẳng còn nhớ rõ. Nhưng đó hẳn là một sáng
mùa đông lạnh tê tái. Bởi khi tôi choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng thì
chiếc đồng hồ đã điểm những khoảnh khắc đầu tiên sang giờ thứ 8 của ngày
mới. Ca học buổi sáng đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ. Tôi ngao ngán
bước ra khỏi chăn, không quên choàng thêm chiếc áo khoác mỏng. Vật thể
lạ được tôi phát hiện trong trạng thái nằm ngoan ngoãn trên bàn học của
tôi nơi góc phòng. Là một cốc cà phê giấy còn âm ấm. Phía dưới cốc có
một tấm thiệp nho nhỏ, chữ của chị gái nắn nót trên nền giấy vàng vàng
“Rồi sẽ có người chuẩn bị cho em những cốc cà phê khác, trong những buổi
sáng rất khác, với những cảm xúc thật khác. Chị yêu em”. Bữa đó tôi
quyết tâm đến trường, sau nhiều ngày chìm trong buồn nhớ. Phải bước
tiếp, phải sống vui, bởi luôn có người yêu tôi nhiều đến thế! Chị đã cặm
cụi dậy sớm chuẩn bị cốc cà phê nhỏ xinh. Chị bận rộn với việc học thêm
văn bằng hai ở trường, với công việc ở một tòa soạn báo nổi tiếng,
nhưng chị vẫn luôn dõi theo tôi, dù chưa từng nói ra một lời an ủi…
Trời lạnh giá, tôi uống cà phê, nhắm mắt để cà phê tan đều trong miệng,
và nghĩ về chị. Ở cái mảnh đất xa nhà vài chục cây số rặt những người
xa lạ này, chị luôn là người thương yêu tôi nhất, thương thay cho cả
phần của ba, yêu thay cho cả phần của mẹ… Chợt bàng hoàng, cà phê ngọt
lịm, đâu đắng ngắt như những ngày đã qua!
Tác giả: Nguyễn Thị Thùy Dung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét