Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Cà Phê Kỷ Nguyên Khai Trương cửa hàng thứ 2

Ngày 24.06.2014 Công ty Cà Phê Kỷ Nguyên khai trương cửa hàng bán và giới thiệu sản phẩm thứ 2 tại siêu thị Big C Phú Thạnh.
  Đây là chuổi hoạt động thực hiện kế hoạch bán hàng cà phê hạt tại hệ thống siêu thị trên toàn quốc nhằm mang lại cho người tiêu dùng thưởng thức những sản phẩm cà phê nguyên chất không pha trộn, mang lại giá trị đích thực của cà phê... Với tiêu chí "Sản phẩm có lợi cho sức khỏe người tiêu dùng"  Kỷ Nguyên cà phê trực tiếp chọn lọc và phát triển những sản phẩm có chất lượng cao nhất để đưa ra thị trường. Nhân dịp này Kỷ Nguyên cà phê đã thực hiện chương trình khuyến mãi với nhiều phần quà hấp dẫn. xem thêm tại website: www.caphehat.vn

Địa chỉ: Siêu thị Big C Phú Thạnh. số 53 Nguyễn Sơn, Phường Phú Thạnh, Quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh
hoặc : 212 Thoại Ngọc Hầu, Phường Phú Thạnh, Q.Tân Phú, TP.HCM. Giờ mở cửa từ Thứ 2 - Chủ nhật:  từ 8g00 đến 22g00.
Điện thoại hotline: 0938443553
Sau đây là 1 số hình ảnh của chương trình:

http://caphehat.vn/ky-nguyen-ca-phe-khai-truong-cu-a-ha-ng-thu-2-11162.html
Bài và ảnh: caphehat.vn

Thứ Tư, 18 tháng 6, 2014

Bên ly cà phê, cuộc sống nói gì?

Từ rất lâu, chuyện uống cà phê đã trở thành một trong những thú vui tao nhã trong cuộc sống bận rộn hàng ngày. Nhiều thế kỷ trôi qua, cà phê vẫn mang lại sự kích thích giúp bạn tỉnh táo hơn, dù bạn đang ngồi ở một chân trời nào đi chăng nữa…
Có lẽ những quán cà phê là nơi bạn có thể tự do nhất để suy nghĩ và phát biểu. Chính nhờ những lần tán ngẫu nhau bên ly cà phê mà nhiều người trong chúng ta đã ngộ ra nhiều triết lý về cuộc sống, cách sống.
Sự yên lặng và quân bình dường như đều tập trung ở đây, bên ly cà phê với bạn chúng ta đã học được những gì?…
Đơn giản là hưởng thụ giây phút ấy – có lẽ đó là một nguyên tắc để hài lòng với cuộc sống chăng?
Tản mạn xung quanh ly cà phê giúp cuộc sống của bạn thêm phong phú, vui vẻ và đầy nhiệt huyết. Những ảnh hưởng tích cực, những chiến thuật thực tiễn và những kỹ năng tạo cảm hứng mà chúng ta đang bàn ở đây đều nhằm mục đích giúp bạn ý thức đầy đủ về cuộc sống để sống trọn vẹn và cảm thấy yêu đời mỗi ngày khi thức dậy.
Nào, hãy thưởng thức một ly cà phê mình ưa thích trong lúc chúng ta chiêm nghiệm những nguyên tắc trong tản mạn cà phê.

7 nguyên tắc trong tản mạn CÀ PHÊ

1. Hâm nóng lại cà phê sẽ gây vị đắng
Hãy để những chuyện quá khứ thuộc về quá khứ


2. Bắt đầu bằng những hạt cà phê tươi mới
Hãy rút kinh nghiệm từ những lỗi lầm chứ đừng lặp lại


3. Dùng đúng cách máy xay cà phê
Thực hiện những gì bạn có thể và chấp nhận những gì bạn không thể


4. Dùng hạt cà phê chất lượng cao và nước tinh khiết
Hãy ca ngợi bản thể duy nhất của bạn trong vũ trụ

5. Giữ đúng tỷ lệ
Bạn cần học cách thách thức với những suy nghĩ vô lý


6. Nước sôi sẽ hủy hoại hương vị
Biết kiểm soát mức độ căng thẳng trong cuộc sống


7. Uống cà phê khi còn nóng
Hãy sống trong hiện tại


(trích tập sách: Bên ly cà phê, cuộc sống nói gì? - Phạm Anh Tuấn)

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

THÔNG TIN TUYỂN DỤNG

Do nhu cầu mở rộng hoạt động kinh doanh công ty chúng tôi cần tuyển:
1. Nhân Viên Bán Hàng:
Giới tính: Nữ
Số lượng : 2
Tuổi : 20 -25
Bằng cấp : không yêu cầu
Ngoại ngữ: ưu tiên tiếng anh
Vị trí : Nhân viên bán hàng tại Showroom ở Big C Phú Thạnh, Quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh
Kinh nghiệm: không yêu cầu, ưu tiên NV có kinh nghiệm bán hàng
Ngoại hình: dễ nhìn, nhanh nhẹn, kỹ năng giao tiếp tốt
Thời gian: trao đổi khi phỏng vấn
Mức lương: thỏa thuận
Ứng viên quan tâm nộp hồ sơ qua Email : caphehatkynguyen@gmail.com hoặc liên lạc qua điện thoại : 0918.494.565 ( Chị Yên )

Chút Tản Mạn về Cà phê

Cái hay ho của cà phê là ở vị đắng, có lẽ thế. Vị đắng mà thậm chí con người ta có cố pha sữa vào bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không thể làm mất đi cái mùi vị ấy. Nhiều người uống cà phê đen, nhâm nhi từng hớp, từng hớp nhỏ một để thưởng thức cái vị đắng đó hoà tan trong miệng, thấm vào nơi lưỡi, váng lên cả óc đến lờm lợm. Vì thế nên ly cà phê đen...
"Tản mạn về cà phê ", không chỉ đơn thuần là cà phê, mà còn là tâm sự, là suy nghĩ của một con người về cuộc đời. Hãy đọc, và thưởng thức ...

Tản mạn một chút về cốc cà phê (vốn dĩ, người ta uống cà phê, nhưng thường là cà phê chọn người):

Cà phê, bản thân cũng không hiểu nó được con người phát hiện ra từ khi nào, nguồn gốc, xuất xứ, lịch sử phát triển. Chỉ biết rằng nó cùng lớp rượu, bia, chè từ lâu đã thành thứ thức uống thuộc về truyền thống.
Cái hay ho của cà phê là ở vị đắng, có lẽ thế. Vị đắng mà thậm chí con người ta có cố pha sữa vào bao nhiêu đi chăng nữa vẫn không thể làm mất đi cái mùi vị ấy. Nhiều người uống cà phê đen, nhâm nhi từng hớp, từng hớp nhỏ một để thưởng thức cái vị đắng đó hoà tan trong miệng, thấm vào nơi lưỡi, váng lên cả óc đến lờm lợm. Vì thế nên ly cà phê đen thường thích hợp với một khung cảnh yên ắng, ít người, kẻ ngồi uống nó vừa thưởng thức vừa nhìn ra ngoài, ngắm nghía xung quanh rồi tự đưa vào đầu mình những nhận xét.

Người uống cà phê đen hay chê những kẻ thuộc trường phái cà phê sữa. Họ bảo rằng kẻ uống cà phê sữa là không biết thưởng thức, làm hỏng đi cái ý nghĩa đắng của cà phê. Suy rộng ra thậm chí những kẻ đó còn yếu hèn trong tính cách, nông cạn về suy nghĩ và thưởng thức. Đa phần con người ta lại dùng cà phê sữa, bởi đơn giản nó dễ uống và không phải ai cũng có tâm trạng cũng như thời gian để thưởng thức. Nhiều người cố gắng kích thích cái trí não mệt nhoài của mình bằng cà phê, và họ buộc phải làm một cốc. Cappuchino của nước Italia chẳng hạn, đó là một loại cà phê uống, như kem, cả ly đầy những bọt sữa, rất béo và ngậy. Chẳng phải nó đã thành một thức uống nổi tiếng, thậm chí bây giờ còn có kem Cappuchino đầy rẫy đó sao? Vốn dĩ, sự thưởng thức là muôn màu muôn vẻ, không chắc cái gì là hoàn hảo.

Thực ra mà nói, cà phê vốn chẳng có tội, sữa cũng chẳng có tội, cà phê đi với sữa lại hoàn toàn vô tội. Người ưa sự ngọt ngào, kẻ ưa đem mình vào cái đắng lặng, vốn dĩ họ cũng không mang tội tình gì. Thưởng thức, ai chẳng có cách riêng?

Ở Hà Nội còn có cả nơi... cà phê trứng. Không rõ họ dùng lòng trắng hay lòng đỏ trứng? Cách pha chế thế nào... bởi lẽ tôi cũng chưa uống thử, người bạn bảo uống thì say lắm.

Say cà phê cũng là một kiểu say đặc biệt. Say rượu bạn có thể.. ói mửa, nói lung tung. Nhưng say cà phê thì khác thế nhiều. Vốn dĩ lại mỗi người một kiểu say, nhưng phần lớn cái cảm giác say cà phê khiến bạn hết sức khó chịu. Say cà phê đến không ngủ được, cảm giác buồn nôn mà không nôn được, bụng lúc nào cũng nao nao, đầu thì nằng nặng... Còn say rượu say bia, so với cái này chắc ai cũng rõ... Có một cách khá hay là: khi say cà phê, bạn chịu khó... chạy bộ, mồ hôi ra, sau đó tắm 1 cái là sẽ tỉnh táo.

Mức độ tác động của cà phê lên từng người cũng khác nhau, không phải giống như ai uống nhiều thì "cà phê lượng" sẽ cao... Có người chỉ làm một chút là đêm về mất ngủ, có người thậm chí uống 4,5 cốc một ngày vẫn ngủ như chết được. Thực ra mà nói, uống cà phê để tỉnh táo hơn thì không đúng lắm. Cà phê chỉ khiến con người ta không ngủ gục đi thì đúng hơn. Còn lại, nếu một khi đã mệt nhoài, uống cà phê chỉ khiến mệt thêm, mà đôi lúc, muốn đi ngủ cũng chẳng ngủ được, cứ trằn trọc với tác dụng kéo dài đó.

Cà phê tồn tại hai kiểu uống là nóng và lạnh. Không phải đơn giản là trời lạnh uống nóng và trời nóng uống lạnh. Nhưng nhìn chung, người ta hay uống lạnh với cà phê sữa hơn. (Thậm chí nhiều người uống... sữa cà phê) Khi uống lạnh, bao giờ trong gói "Nescafe 3 in 1" cùng ghi là dùng 2 gói, thêm đá. Còn uống nóng thì chỉ 1 gói thôi. Bạn hãy thử mà xem, khi bạn làm một cốc cà phê nóng, chắc chắn bạn không thể ực một hơi hết sạch được, cái nóng đó bắt buộc bạn phải từng tí, từng tí một, ngồi uể oải khuấy khuấy... Còn cà phê lạnh thì hơi khác một tẹo. Con người ta thường bị cảm giác chi phối, cố gắng uống... trước khi đá tan hết. Và cũng vì thường uống lạnh vào trời nóng cho nên khi đó, bạn sẽ thấy khát hơn và việc uống sẽ phục vụ cho giải khát, đáp ứng nhu cầu thuộc về "bản năng sinh học" hơn là "bản năng thưởng thức" (thú thật nói mấy từ cho to tát, chứ tôi cũng dốt Sinh lắm).

Thời buổi kinh tế hàng hoá, cà phê từ cách pha fin đã được chế hoá thành dạng bột hoà tan, phục vụ đắc lực cho những kẻ lười và những kẻ thiếu thời gian. Tất nhiên, khi đã được đóng gói nhỏ, người ta phải thêm vào đó vài hương liệu gọi là "bảo quản chất lượng", vì thế không tránh khỏi làm giảm chất lượng tương đối. Điều dĩ nhiên là cà phê fin bao giờ cũng thơm hơn. Nhưng sự khác biệt giữa 2 kiểu này thì không phải ai cũng nhận ra được, vốn dĩ, cái hay ho, cái đẹp con người ta thưởng thức giống nhau, vì vậy, nói cho vui, pha fin tách tách từng giọt so với việc cắt xoẹt gói nhỏ rồi châm nước nóng chẳng ảnh hưởng gì mấy đến số đông.

Điều kỳ lạ rằng độ tan của cà phê rất lớn, bạn có cho cả chục thìa cà phê vào cốc, thêm cả đống sữa đặc thì sau vài lần khuấy, chúng vẫn tan ra, và tan vào nhau nữa. Không giống như đường, tan rất hạn chế và vì vậy lọ đường hay bị kiến bò vào (?).

Cà phê ở nhiều nơi còn được pha thêm hương liệu khác, ví dụ như bạn ra Cổ Ngư Quán trên đường Yên Phụ, cà phê ở đó có vị rất đặc biệt, bọn tôi thường nói đùa rằng người ta "múc nước hồ Tây" đổ vào, thực tế có lẽ là pha với rượu hay một loại dược thảo nào đó. Cà phê còn được pha với rượu nữa, mang "vị sắc" của rượu và cái "nồng dầy" của cà phê. Khi uống, cảm giác như rượu trôi lên trên, cà phê trôi xuống dưới vậy. Cà phê có loại cà phê "Chồn", mà người ta kháo nhau rằng: để sản xuất loại này, phải cho con chồn ăn hạt cà phê, rồi lấy phân khô của nó đem pha. Không biết điều đó có thật hay không nữa...

Với dân "sành" thì cà phê là một thứ không thể thiếu để người ta thể hiện cái hiểu biết của mình, đâu đâu khắp nơi vẫn hay thấy một kẻ cười nhếch mép, nhấp một hớp cà phê rồi bắt đầu giảng giải cho những kẻ khờ khạo bên cạnh về thế nào là sành điệu thưởng thức cà phê.

Nói về nghệ thuật "ẩm", hay "thực" cũng vậy, phải chăng điều đó quá vô cùng và không có cái hoàn toàn, tuyệt đối? Anh thích thế này, tôi khoái thế nọ... Anh thích giống với số đông thích và cái thích của anh được nâng lên thành một nghệ thuật? Cũng giống như người ta xưa không ăn trứng trần với phở bò, vậy mà ngày nay còn ai giữ điều đó?

Lạc đề! Cà phê từ xưa, có lẽ lâu lắm rồi trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống, và ngày nay khi mà càng nhiều người có nhu cầu thức khuya hơn thì nó lại là thứ cứu đỗi họ.

Nói vậy thôi, gọi là tản mạn chút xíu với những hiểu biết nông cạn và hẹn hòi, cá nhân của bản thân về cà phê. Nhìn lại, cà phê có nhiều điều để ngẫm lắm. Mượn bài viết về cà phê để nói những cái khác, ai hiểu thì hiểu, không hiểu thì coi là kẻ rỗi hơi, viết ngớ ngẩn cũng được, chẳng sao. Còn ai hiểu và động viên, cổ vũ, thì xin mời liên hệ với tôi, chúng ta cùng đi uống cà phê.
                                                                                                                                                   
  sưu tầm

Mảnh ký ức đượm màu cà phê

"Những năm tháng đầu tiên khi học cấp 3 ở trường chuyên của tỉnh, kí ức của tôi mới bắt đầu ghi dấu sự xuất hiện của cà phê..."
 
http://caphehat.vn/manh-ky-uc-duom-mau-ca-phe-10139.html
 
Lũ học sinh rỉ tai nhau tác dụng của những gói bột màu nâu thơm nức, đứa nào cũng thủ sẵn trong hòm cá nhân ít nhất một hộp cà phê. Chúng tôi tin tưởng nó đến mức những khi mắt đã díp lại vì quá mệt mỏi sau một ngày học tập căng thẳng, lần lượt từng đứa lục đục đứng dậy đi tìm chiếc cốc “chuyên dụng” của mình. Tách nào tách nấy sóng sánh màu nâu.
 
Làm bạn với cốc cà phê quen thuộc trong những bữa ngồi học đêm khuya mờ mắt, quen thuộc trong những buổi bình minh cần nhiều tỉnh táo để bắt đầu một ngày học mới, vị đắng của nó từ lâu đã không còn khiến chúng tôi nhăn mặt. Song, thi thoảng, khi nâng niu trên tay tách nâu nóng, tôi vẫn toát mồ hôi hột bùi ngùi nhớ lại quãng thời gian gồng mình học tập với hi vọng cuộc đời sẽ khác…
 
Vào đại học, tôi quen và yêu một anh chàng cùng khóa. Chàng bằng tuổi tôi, nhưng sự trưởng thành và lãng mạn có thừa của một chàng trai Hà Thành đã khiến tôi phải ngỡ ngàng. Và tôi “say” chàng, ngẩn ngơ “say” hệt những buổi sáng bình yên và trong lành chàng qua nhà đón tôi tới trường. Tôi ngồi sau lưng chàng, vu vơ hát vài câu trong một bài ca nào đó, nhâm nhi cốc cà phê giấy chàng mua ở một hàng quán mở sớm hơn bình thường. Những câu chuyện tưởng như không dứt, những tiếng cười quyện trong vị cà phê buổi sớm đượm giọt sương mai len lỏi vào cả giấc mơ mỗi đêm. Tôi đã nghĩ hạnh phúc ấy là mãi mãi. Tôi đã đặt quá nhiều tin tưởng vào gam màu nâu ấy để rồi gần như ngây dại khi chủ nhân của nó rời bỏ tôi để đến với một cô gái khác. Sự phản bội trắng trợn, sự bội bạc được báo trước nhưng tôi đã luôn cố gắng lờ đi. Chuỗi lạnh nhạt kéo dài, những cốc cà phê mang đến chỉ vì thói quen, sự hèn nhát của một chàng trai đã không đủ dũng cảm nói lời kết thúc nhưng thừa gan để bắt cá hai tay… Sau ngày ấy, tôi ngạc nhiên là mình chẳng nhung nhớ nhiều. Phải chăng vì tôi đã yêu quá lí trí, trái tim tôi không hề yêu tha thiết như tôi vẫn nghĩ? Chỉ biết, tôi đã nhớ vô cùng những chiếc cốc giấy với nhiều hình thù ngộ nghĩnh ấy. Chỉ biết, cà phê vẫn luôn ám ảnh tôi mỗi buổi sáng bước ra khỏi cửa. Vị đắng đôi khi nghẹn lại, vẹn nguyên trong lồng ngực.
 
Rồi nhiều ngày trôi qua, tôi chẳng còn nhớ rõ. Nhưng đó hẳn là một sáng mùa đông lạnh tê tái. Bởi khi tôi choàng tỉnh giấc sau cơn ác mộng thì chiếc đồng hồ đã điểm những khoảnh khắc đầu tiên sang giờ thứ 8 của ngày mới. Ca học buổi sáng đã bắt đầu được một tiếng đồng hồ. Tôi ngao ngán bước ra khỏi chăn, không quên choàng thêm chiếc áo khoác mỏng. Vật thể lạ được tôi phát hiện trong trạng thái nằm ngoan ngoãn trên bàn học của tôi nơi góc phòng. Là một cốc cà phê giấy còn âm ấm. Phía dưới cốc có một tấm thiệp nho nhỏ, chữ của chị gái nắn nót trên nền giấy vàng vàng “Rồi sẽ có người chuẩn bị cho em những cốc cà phê khác, trong những buổi sáng rất khác, với những cảm xúc thật khác. Chị yêu em”. Bữa đó tôi quyết tâm đến trường, sau nhiều ngày chìm trong buồn nhớ. Phải bước tiếp, phải sống vui, bởi luôn có người yêu tôi nhiều đến thế! Chị đã cặm cụi dậy sớm chuẩn bị cốc cà phê nhỏ xinh. Chị bận rộn với việc học thêm văn bằng hai ở trường, với công việc ở một tòa soạn báo nổi tiếng, nhưng chị vẫn luôn dõi theo tôi, dù chưa từng nói ra một lời an ủi…
Trời lạnh giá, tôi uống cà phê, nhắm mắt để cà phê tan đều trong miệng, và nghĩ về chị. Ở cái mảnh đất xa nhà vài chục cây số rặt những người xa lạ này, chị luôn là người thương yêu tôi nhất, thương thay cho cả phần của ba, yêu thay cho cả phần của mẹ… Chợt bàng hoàng, cà phê ngọt lịm, đâu đắng ngắt như những ngày đã qua!
Tác giả: Nguyễn Thị Thùy Dung

Cà phê đắng....

Ngọc nhấm nháp tách Mocha nguội ngắt. Nàng có một sở thích rất kì quái: luôn gọi cà phê nóng rồi đợi đến khi hơi lạnh bao bọc nó hoàn toàn mới chịu uống.
Trước đây, nàng thường đọc sách đến quên cả thì giờ và tách cà phê của mình. Riết thành quen, nàng không uống được cà phê nóng nữa. Đôi khi, nàng đến tiệm mà không đọc sách, cũng không mang máy tính theo để viết truyện, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi chờ từng thời khắc qua đi, và tách Mocha của nàng càng thêm nguội lạnh.
- Có ngon không?
Hùng nghiêng đầu nhìn Ngọc chăm chăm, trong ánh mắt chứa một phần châm chọc.
- Không!
Ngọc hờ hững đáp, người ngả vào bức tường trắng hơi ngả vàng dưới ánh đèn nhợt nhạt.
- Vậy sao còn uống?
Nàng khép hờ mí mắt, buông thõng mọi ý niệm nặng nề trong tâm khảm:
- Để biết rằng bên trong mình vẫn còn ấm nóng.
***

Hùng không hiểu nổi Ngọc, cũng như Ngọc không biết nhiều về Hùng. Chỉ là một mối quan hệ lửng lơ, không quá thân thiết, không quá cách xa. Đoạn tình cảm dừng lại ở một điểm lưng chừng, đủ để một người con gái đa nghi như Ngọc cảm thấy yên bình.
Ngọc đã từng yêu nhiều, chia tay nhiều, tổn thương ít mà kí ức về nhau thì dày đặc, nên Ngọc chưa bao giờ quên được tình cũ một cách dễ dàng.
Mảnh yêu thương nhấp nhổm chắp vá của nàng đã nguôi ngoai rất nhiều khi nàng quen biết Hùng. Những quyển sách Hùng tặng nàng đa phần chất chứa lớp tổn thương dày dạn và đầy bi phẫn, bằng một cách nào đó, an ủi con người bất ổn bên trong Ngọc.
Hùng nói với Ngọc rằng cậu chưa yêu ai bao giờ. Ngọc tin một nửa và hồ nghi một nửa. Thật khó khi một chàng trai có vẻ ngoài cuốn hút như Hùng lại chưa từng yêu ai. Vậy mà Ngọc lại bị thôi miên trong cái nhìn chân thành của gã Bạch Dương khờ khạo, hay cười ấy.
Một buổi chiều nào đó, Hùng bảo kí ức của Ngọc có màu cà phê, nên càng để nguội càng đắng, mà lỡ tay thêm đường thì ngọt sặc.
Lúc đó, Ngọc không hiểu hết những điều Hùng nói. Có lẽ, Ngọc chưa từng uống đen nóng như Hùng, chưa từng bỏ thêm đường vào tách Mocha nhiều kem của mình. Hoặc giả, ngay chính bản thân nàng cũng không muốn hiểu Hùng thêm một chút.
Nàng giống như một con mèo lười nhác, chỉ bận tâm đến cảm xúc lên xuống thất thường của mình rồi bỏ mặc mọi chuyện xung quanh.
Ngọc có nhiều bạn-con-trai hơn bạn-con-gái. Nói thẳng ra là lũ con gái không ưa Ngọc. Tụi nó vẫn hay nói xấu Ngọc sau lưng, đôi khi, còn cố tình để Ngọc nghe thấy. Họ mặc định những chàng trai đến đón Ngọc mỗi buổi chiều đều là người tình của nàng, họ vui mừng ra mặt khi nhìn thấy vết bầm tím trên mắt nàng và mặc kệ nguyên do khiến nàng bị như thế. Ngọc chỉ buồn, chứ chưa bao giờ khóc về chuyện đó.
Điều đó không đáng, và Ngọc còn có nhiều chuyện khác phải làm.


***
Đến tận bây giờ, Hùng cũng không hiểu vì sao mình lại có thể quen Ngọc lâu như vậy. Trước kia, trong mắt Hùng, Ngọc chỉ đơn giản là một cô bạn cùng khai nơi giảng đường đại học, rất cao, cũng xinh nhưng không quá nổi bật, lạnh lùng, cô độc nhưng không quá bí ẩn, thu hút. Ngọc không đi xe, tan học là có người đến đón. Cứ dăm ba tháng, người đến đón Ngọc lại là một chàng trai khác. Có lẽ, vì thế mà tụi con gái nói Ngọc yêu đương chóng vánh rồi gán ghép những biệt danh khó nghe sau tên nàng.

Chuyện bắt đầu vào một ngày cuối tháng mười một, Hùng đọc được một status rất dài của Ngọc. Đêm ấy, Hùng cần mẫn đọc hết những thứ mà Ngọc viết, qua hàng chục note dài trên facebook, qua fanpage mà Ngọc làm admin, qua những comment Ngọc trả lời bạn đọc.

Trái ngược với vẻ ngoài dường như chẳng bao giờ để mắt tới thế giới xung quanh, giọng văn của Ngọc chất chứa một dòng chảy yêu thương mãnh liệt, run rẩy trong từng sợi cảm xúc mỏng manh nhất. Lúc đó có một động lực mạnh mẽ xui khiến Hùng “phải” làm quen với Ngọc. Và thật may, Ngọc không hề có ý xua đuổi cậu.

Lần đầu tiên Hùng chạy xe ra Đinh Lễ mua sách, trong một ngày tháng bảy trời mưa tầm tã, là để tặng Ngọc. Hùng vẫn nhớ như in đôi mắt ủ dột của nàng chợt hấp háy những tia sáng khi nhìn thấy nhan đề cuốn sách. Đó cũng là lần đầu tiên Hùng thấy Ngọc cười.

- “Cậu quá tiết kiệm nụ cười, dù cậu cười rất xinh, cái mặt sao cứ cau có hoài vậy?”

Ngọc thực sự rất khác biệt, có phần lập dị, cổ quái. Nàng thường thích những thứ mà người ta ghét cay ghét đắng và ghét những điều mà phần lớn mọi người ưa chuộng, si đắm. Thi thoảng, khi “máu điên” trong người nàng trỗi dậy, nàng có thể làm bất cứ việc gì mà nàng muốn, mặc kệ người khác nghĩ gì về nàng. Hai tháng quen biết, Hùng mới Ngọc đến nhà chơi, và trong khi Hùng bận rộn nấu nướng một bữa ăn ngon lành, Ngọc lại rảnh đến mức dùng son vẽ đầy những hình thù kì quái lên tấm gương ở giữa phòng khách. Lúc Hùng phát hiện ra thì đã quá muộn, tấm gương sạch bong sáng bóng chẳng khác nào một tác phẩm trừu tượng xấu xí còn Ngọc (giả vờ) ngủ say trên chiếc ghế tựa mềm mại cạnh đó, và mặt nàng cũng chằng chịt vệt son đỏ.
Làm bạn với nàng cần phải có thần kinh thép hoặc mặt dày thì càng tốt. Bởi nàng thuộc tuýp con gái cực kỳ nổi loạn, ngang bướng. Hùng đã từng chứng kiến nàng đổ nguyên tách mocha còn nóng vào mặt người yêu cũ của nàng, khi anh ta lớn tiếng mắng nàng không chung thủy, sau đó còn đặt vào tay anh ta một xấp tiền để “đền bù thiệt hại”.
Cảm xúc của nàng thay đổi nhanh đến mức chóng mặt. Nàng có thể vừa mới hát, cười nói sang sảng như không có chuyện gì năm phút trước, năm phút sau đã ngồi khóc lặng lẽ như một kẻ tâm thần.
Rồi mọi chuyện trật ra khỏi bánh ray chuẩn mực của một tình bạn thông thường, khi giữa Hùng và Ngọc có chữ X thứ ba. Hùng chỉ nhớ mang máng rằng tối đó Ngọc buồn, cả hai đứa đã uống rất nhiều, trời mưa to như trút nước, Ngọc khóc, Hùng lau nước mắt trên má Ngọc bằng nụ hôn vụng về, những chuyện sau đó giống như một giấc mơ mỏi mệt. Nhưng cảm giác về sai lầm đó là có thật.
Hùng lo sợ Ngọc sẽ vì chuyện đó mà xa lánh cậu, vậy mà nàng tỏ ra bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ngay chiều hôm ấy còn rủ Hùng đi Đinh Lễ mua một cuốn sách mới xuất bản của Musso, trên gương mặt xinh đẹp vẫn giữ nguyên sắc thái hững hờ.
Hùng biết, Ngọc không nghĩ tới Hùng khi làm chuyện đó và…Hùng cũng vậy.


***
Vài tháng trở lại đây, Hùng thay đổi rất nhiều. Thay vì nói liên thanh như trước, Hùng trở nên trầm mặc và suy tư nhiều hơn. Hôm trước, Ngọc còn tìm thấy rất nhiều chai rượu cạn trong phòng Hùng. Hùng còn tập tành hút thuốc, hình như vậy.
Chuyện ngoài ý muốn với Hùng, nói rằng Ngọc không để tâm là nói dối. Nhưng nàng chưa bao giờ hối tiếc vì chuyện đó. Nàng đã lớn, nên biết tự chịu trách nhiệm với bản thân, dẫu rằng với mọi người đó là điều xuẩn ngốc như thế nào.

Trên bàn, hai tách đen nóng đang tỏa hương nghi ngút. Dưới ánh đèn mập mờ, gương mặt Hùng có vẻ gì đó rất đáng thương.
Ngọc đan những ngón tay mảnh dẻ vào bàn tay lớn của Hùng, siết nhẹ. Ít người biết rằng, Ngọc có một năng lực đặc biệt: muốn biết ai đó đang cảm thấy như thế nào, nàng chỉ cần nắm lấy tay người đó rồi nhắm mắt lại là có thể biết được thứ gì đang chảy bên trong
Bụng Ngọc chợt quặn đau. Hình ảnh một cô gái xa lạ đập vào mắt nàng. Trái tim lửng lơ của Ngọc rung lên bần bật.
“Về thôi!”
Hùng bảo, bàn tay nóng ấm chạm nhẹ vào vai Ngọc làm nàng thoáng rùng mình.
Ngọc khẽ gật đầu, cố gắng quên đi nụ cười dịu dàng của cô gái kia.

Đêm đó, Ngọc trằn trọc mãi mà không ngủ được. Nàng bấm số gọi điện cho Hùng, kể cho Hùng nghe về năng lực đặc biệt của nàng và những gì nàng cảm nhận được. Từ trước tới nay, nàng chưa từng nói với ai về chuyện này, không phải vì nàng ghét bỏ điều lạ lùng đó, mà bởi vì nàng sợ người khác không tin những gì nàng nói. Nhưng Hùng là một ngoại lệ, một người bạn thực sự, luôn tin tưởng nàng vô điều kiện.
- “Lúc nắm tay Hùng, Ngọc thấy đau bụng lắm. Không hiểu, bụng dạ Hùng có bị làm sao không nữa?”
- “Chắc tại Hùng uống nhiều cà phê quá thôi mà, không sao đâu!”
- “Hùng nói dối Ngọc”
- “Ngọc nói gì vậy?”
- “Cô gái đó…-Ngọc ngập ngừng-…váy trắng, giày đỏ. Mà thôi, Hùng đã không muốn kể, Ngọc cũng không ép.”
Rồi Ngọc dập máy thật mạnh, nằm phịch xuống giường. Ngọc cũng không hiểu vì sao mình lại tức giận. Ngọc biết, bản thân nàng đang cư xử ngốc nghếch, trẻ con vậy mà vẫn không ngăn nổi những suy nghĩ không đâu đang dày vò tâm trí đã xúi bẩy nàng phản bội lý trí sắc bén.
Ngọc chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này. Cơn sợ hãi mơ hồ dường như đã biến thành một mê cung luẩn quẩn không có lối ra, ngang nhiên uy hiếp nàng. Nàng lau đi lau lại vệt hằn trên mép quyển sách đầu tiên mà Hùng tặng nàng. Nàng lau mạnh tới nỗi, vết hằn trầy thành một mảng lớn, rách bươm.
Trên giá sách, có tới hai quyển “Hãy cứu em” của Guillaume Musso, nhưng chỉ có một quyển duy nhất được Ngọc thường xuyên lấy xuống.
..
sưu tầm